Chuyện của mình Khi phát triển không tuyến tính Hôm nay mình muốn bàn về quá trình phát triển. Trong phạm vi bài viết này mình sẽ chỉ đề cập đến 2 khía cạnh mà theo mình, người trẻ thường chấp rất nhiều vào việc muốn nó tăng tiến, phát triển liên tục: Trong việc học tập - rèn
Chuyện của mình Cuộc đua sống chậm Dạo này, khi lên Vnexpress, mình có để ý một số bài viết trong mục “ý kiến” cùng nói về một chủ đề: Về quê sống chậm. Trước đây dù thỉnh thoảng cũng có vu vơ suy nghĩ về việc sống hẳn ở nông thôn, mình chưa biết viết gì
Chuyện của mình Niềm vui sáng tạo Sáng tạo không là món quà dành riêng cho cá nhân nào mà là bản năng có sẵn của tất cả mọi người. Mình tin ai cũng có khả năng sáng tạo dồi dào, vô tận, dùng không bao giờ hết, càng dùng thì càng nhiều. Sáng tạo ở sẵn đó – như máu luôn có sẵn trong mình.
Chuyện của mình Đừng quên cái chết Không phải chỉ những người già gần đất xa trời mới nghĩ về cái chết. Thời này, hay bất kỳ thời nào đi nữa, người ta, dù già hay trẻ, cũng có thể chết đi vì bất kì lý do gì. Người ta vẫn chết mỗi ngày. Không ai có
Chuyện của mình Đối diện với cái dốt của chính mình: Nỗi thất vọng về sự kém cỏi hay là nền tảng đầu tiên để chấp nhận bản thân vô điều kiện? Có một điều kỳ lạ là, càng trẻ, người ta càng có ít va chạm với cuộc sống, càng có ít kinh nghiệm nhưng cùng lúc đó lại càng lo sợ phải nhìn nhận những mặt chưa được của bản thân.
Chuyện của mình Ky Quan San - Tháng 11/2020 Mình muốn nghĩ một tiêu đề hay hơn, nhưng thôi chỉ để được đơn giản như thế này thôi. Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dấn thân vào bộ môn leo núi. Trong đầu mình leo núi đồng nghĩa với hành xác, với việc phải có thể lực rất tốt, và với nhiều nguy hiểm tiềm tàng.
Chuyện của mình Khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại. "Về Hà Nội, bọn mình có thân được như thế này nữa không?". Mình không nghĩ sẽ viết về Xuân Hoà, lại càng không nghĩ sẽ viết về nó vào thời điểm 2 năm sau khi kì quân sự kết thúc. Một tháng - 32 ngày, ở một nơi cách
Chuyện của mình Về nhà Lần cuối cùng mình chịu ngồi yên một chỗ, chẳng để làm gì cả, chỉ để quan sát hơi thở vào ra của bản thân và hoàn toàn không suy nghĩ là bao giờ? Mình không nhớ. Thậm chí là không có để mà nhớ. Điều đó nghe thật đáng